Mùa đông Sài Gòn !!!
Sài Gòn chỉ có 2 mùa, là mưa và
nắng. Mùa nắng cháy da thịt kèm theo gió mát làm cho cái nóng không oi ả, khó
chịu như cái nóng ở miền Bắc, miền Trung. Người dân Sài gòn nước da thường sậm
màu hơn là vậy, cứ nắng nóng rồi gió mát làm thấm vào làn da cơ thể mỗi ngày.
Mùa mưa đặc trưng “chợ mưa rồi chợt nắng” nhưng nay cũng khác nhiều rồi, cũng
nhiều cơn mưa dầm cả buổi, cả ngày.
Chỉ có Hà Nội thì phân biệt ra bốn
mùa dễ dàng hơn. Trong những bài thơ, bài ca, những gợi nhớ trong ký ức của các
tác giả chỉ có Hà Nội với những mùa thu mùa đông. Khoảnh khắc giao mùa, khoảng
thời gian gắn liền với những rung cảm của nghệ sĩ, gần như không có chỗ cho Sài
Gòn. Vậy ở Sài Gòn có hay không mùa đông?
Với mình thì có vì thời điểm này trùng với khoảng tiết trời Noel và với dịp
kỷ niệm ngày sinh nhật 25.12 của mình. Khoảng gần cuối tháng 11, trời bắt đầu trở
lạnh vào khoảng sáng sớm và khi tối gần khuya. Bắt đầu cảm nhận thấy rõ cái
lạnh se se khi bước ra ngoài và lạnh thúc khi chạy xe trên đường. Bắt đầu nhận
cần đến cái áo khoác, dù mỏng thôi, lúc nào cũng thủ theo bên người phòng khi
trở về vào buổi tối. Ai đó chịu lạnh giỏi hơn nữa thì cũng phải để ý khi dọc
hai bên lề đường người ta bắt đầu bày bán những bộ đồ thuộc về mùa đông, những
áo khoác có nón trùm cổ dính liền. Đồ mỏng, mát bắt đầu thời điểm sale, giảm
giá. Đường phố bắt đầu sáng lên rực rỡ bởi hàng quán, cửa tiệm, tòa nhà cao ốc
bắt đầu lấp lánh ánh đèn trang trí Noel, ánh sáng trắng của nào là ông già
Noel, nào là người tuyết hay những khối tuyết giả được làm từ mốp. Rồi là những
bộ đồ Noel bán cho trẻ con đỏ rực lên mà vẫn không gây cảm giác nóng lên, và
thấy rõ là Sài Gòn bắt đầu trở lạnh. Rồi đường phố cũng trở nên dịu mát hơn, dù
vẫn chen chúc chật chội đó dòng người bất tận của những giờ cao điểm, dù kẹt xe
vẫn là chuyện rất thường ngày. Nhưng cái dịu trong lành lạnh của khí trời khiến
những cái đầu nhẹ lại, dẫu vẫn xung quanh là tiếng ồn của pô, tiếng kèn với
khói không hề giảm bớt.Dù mùa đông Sài Gòn kéo dài không lâu, chỉ chừng cuối tháng 1 là không khí se lạnh bắt đầu tan bớt, nhưng người Sài Gòn vẫn tranh thủ diện những bộ đồ mà chỉ có khoảng thời gian này họ mới được khoác lên người. Bởi mùa đông là mùa mặc đẹp,mùa của lễ hội, của Tết, của những náo nức rạo rực của con nít, của người trẻ, và của những kẻ đang yêu. Và cũng là mùa gợi nên nhiều cảm giác chạnh lòng bởi sự thiếu vắng tình cảm, những người nghèo tíu tít mưu sinh, những kẻ cô đơn vẫn chưa thoát khỏi những điều hoài niệm. Là khoảng lặng khiến người ta chậm lại để mong để ước,để còn nhớ ra mình vẫn tràn đầy những khao khát trong đời. Là thời khắc khiến con người ta cần hơn bao giờ hết một hơi ấm, một vòng tay mà vẫn chưa đến nỗi bị cái lạnh quấn riết làm cho tê liệt hay ngã quỵ buông xuôi.
Nhưng chính 2 tuần trước tết Âm lịch thì thường là thời điểm nóng nhất, là thời tiết tốt nhất cho hoa mai nở đẹp. Chính vì vậy tết Âm lịch mọi người thường chỉ ở nhà đến hêt ngày mùng 2 rồi cùng nhau đi du lịch các nơi tránh nắng.
Năm 1995 - tôi vẫn thường hay nhớ về mùa đông đầu tiên tôi đặt chân đến Sài Gòn. Khi ấy còn mới đi làm nghèo lắm, lương kỹ sư mới ra trường 700k. Lang thang đêm Noel cùng với vài người bạn giống mình, lần đầu tiên chịu cái lạnh của mùa đông Sài Gòn với cảm giác mệt và trống vắng, chỉ mong trời mau sáng để được trở về nhà và nằm trùm mền ngủ. Lúc đó, với tôi, mùa đông Sài Gòn thật lạnh, lạnh từ không khí thực, cho đến lạnh vì cảm giác bơ vơ giữa những rộn rã lễ hội với hình ảnh những người lang thang không gia đình. Đó không phải là phần ký ức dễ chịu, vẫn còn những nỗi cực khổ, nhục nhã phải giấu trong lòng.
Nhưng rồi càng dần về sau, thời gian sống ở Sài Gòn dài ra gần với thời gian sinh ra và lớn lên ở quê, tình yêu dành cho Sài Gòn lớn dần lên, bởi những quan sát, nhìn ngắm được ghi nhận nhiều hơn thuở mới ban đầu. Đã nhiều khi giận những nhạc sĩ gốc Hà Nội thường dành nhiều hoài niệm viết về thủ đô mà quên mất nơi mình đang sống. Đã bắt đầu nói ghét những người luôn phủ lên Sài Gòn một lớp vỏ ồn ào hời hợt khi so sánh với làng quê yên tĩnh nên thơ của họ, mà quên mất rằng họ cũng đâu muốn rời xa Sài Gòn. Rồi đi nhiều nơi, tôi lại cảm nhận được trong mùa đông se lạnh nhẹ nhàng của Sài Gòn cảm giác ấm áp. Vì cái lạnh Sài Gòn không quá khắc nghiệt bởi người nghèo lang thang vẫn có thể ngủ qua đêm bên ngoài trời, thời gian mà ở Hà Nội người ta phải run cầm cập và có thể chết vùi vì lạnh ở xứ khác. Và tôi hiểu ra mình sống ở Sài Gòn là hợp hơn bao giờ hết. Dù có thể Sài Gòn ngày càng đầy hơn những khoảng cách cô đơn giữa con người, nhưng mọi thứ đều có thể linh động biến đổi, đa dạng như chính bản chất đời sống ở Sài Gòn. Cũng như mùa đông Sài Gòn sao nhẹ nhàng dịu dàng quá đỗi, chỉ khiến tâm hồn người ta mềm lại.
Tôi cũng hỏi một số người đến Sài gòn sau và cũng đã đồng cảm khi nghe tôi hỏi về cảm giác ở Sài Gòn khoảng thời gian này. “Cái lạnh ở Sài Gòn không quá khắc nghiệt để người ta chỉ muốn ở nhà, mà chính cái khí hiếm hoi trong suốt một năm khiến mọi người háo hức ra đường hơn để hòa vào cái lạnh. Sài Gòn thường nóng quanh năm nên chỉ cần cái lạnh tràn về là cảm nhận rõ rệt rằng thời tiết đang chuyển mình thay đổi. Những buổi sáng gần đây ra đường thấy rất dễ chịu.
Sáng sớm bây giờ ngày nào cũng phải lên sân thượng tập tành hít thở không khí mát mẻ trước khi mặt trời lên. Đường phố Sài Gòn vào mùa này thường đông hơn, mọi người đổ ra đường nhiều hơn để tận hưởng cho trọn vẹn cái không khí hiếm hoi này. Mà cho dù có lạnh thì đường phố được trang hoàng bằng những ánh đèn màu khiến người ta cảm thấy lung linh, vui tươi và ấm áp hơn”.
Khoảnh khắc giao thời lặng lẽ của mùa đông Sài Gòn này năm nào cũng vậy, cũng làm cho lòng mình ấm áp hơn, muốn chia sẻ nhiều hơn và muốn nói “Cảm ơn Sài Gòn – Cảm ơn mùa đông”